[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 1 : Nhân vật lợi hại

Người đăng: Minh Nguyệt Chi Tâm

.
Từ thời khắc bắt đầu bước vào quan trường, Lưu Thắng Nam liền quyết định thu hồi mặt nữ tính ôn nhu quyến rũ của mình, thậm chí quyết định quên đi thân phận con gái của mình, giống như nguyện vọng mãnh liệt mà lúc trước gia gia nàng Thủ Thắng Nam khi đặt tên đã kỳ vọng, không phải nam nhi nhưng vượt qua nam nhi. Thế nhưng một người phụ nữ muốn thật sự quên đi thân phận phụ nữ của bản thân thì nói nghe có vẻ dễ, đặc biệt là khi một thanh niên nhã nhặn nho nhã, trắng trẻo đẹp trai ngồi đối mặt với nàng, rồi lại xem nàng như không khí không hề tồn tại, thì Lưu Thắng Nam không kìm lòng được mà nghĩ đến thân con gái của mình, tiếp theo là dung nhan của mình. "Lẽ nào ta già rồi? Lẽ nào ở Hương Trấn một thời gian, ta lại trở nên quê mùa?" Cặp mắt Lưu Thắng Nam mang theo một chút bất mãn và nghi vấn trong ánh mắt giấu sau tờ tạp chí "Thanh Niên Trích Văn" nhìn người thanh niên trẻ tuổi hai chân tréo nguẩy, đang nghiêm túc lật xem tờ "Độc Giả" kể từ lúc bắt đầu lên xe. Lưu Thắng Nam có suy nghĩ như thế không phải nói nàng vừa nhìn thấy tên nhóc tuổi trẻ đẹp trai liền động tâm, thực tế nhìn thấy tên kia da mặt cứ trơ trơ ra gần bên như vậy, trong lòng nàng chỉ cảm thấy phiền lòng và bực tức. Ở cơ sở phía dưới nhiều năm lăn lộn bò lên như vậy, Lưu Thắng Nam đã không nhớ rõ gặp bao nhiêu đàn ông thèm nhõ dãi khuôn mặt đẹp của nàng, đối với loại đàn ông đó nàng thật sự chán ghét cực kỳ. Nàng rất hi vọng những người kia, thứ đầu tiên nhìn thấy ở nàng chính là năng lực và vị trí quyền lực chứ không phải là nhan sắc tuyệt đẹp của nàng. Nhưng con người rất kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, khi nàng bị đàn ông lơ là, thì trong lòng lại có một sự u oán, uất ức không thể nói ra được. Mười thằng đàn ông chín thằng mê gái, còn lại một thằng là bệnh mù màu. Trương Vệ Đông đương nhiên không xem người con gái đối diện là không khí, càng không cảm thấy trước mặt là bà lão hoặc phụ nữ quê mùa. Ngược lại, từ lúc lên xe nhìn thấy Lưu Thắng Nam thì hắn liền cảm thấy đột nhiên sáng ngời trước mắt. Khuôn mặt sắc nét, đôi mắt thâm thúy có thần, chiếc mũi thẳng tắp, làn da bóng loáng tươi sáng khỏe mạnh, kết hợp áo sơmi trắng bằng tơ tằm cùng với chiếc quần màu đen bút chì, khí khái hừng hực, có vẻ chín chắn đặc biệt, đẹp mà lạnh lùng, còn có một chút không giận mà tự uy. Nhìn thấy một người con gái như vậy, chỉ cần là đàn ông thì từ đáy lòng sẽ không khống chế được mà dâng lên ý nghĩ muốn chinh phục nàng. Nhưng nhiều năm kiên trì tu luyện không ngừng, đã có thể làm cho Trương Vệ Đông khống chế và bóp chết rất tốt nội tâm dâng lên cảm xúc rối loạn, cho nên dù Lưu Thắng Nam trông dung nhan thu hút như vậy, ngoại trừ nhìn thấy một chút ban đầu, Trương Vệ Đông cũng không đến gần hoặc là lấy lòng người đẹp. Bèo nước gặp nhau, ai cũng không quen biết ai, cần gì phải tự hạ thân phận, tự chuốc lấy nhục nhã? Huống chi, sau nhiều năm học tập cùng với khác khổ tu luyện, Trương Vệ Đông đã sớm quen với cô độc, quen trầm mặc ít nói, dù cho gặp mặt bạn học, hắn cũng thường ít nói tiết kiệm lời, không muốn mở miệng nói chuyện nhiều. Cũng chính vì loại tính cách này của hắn, từ khi lúc mới vào đến hôm nay tốt nghiệp bác sĩ, trong lòng bạn học và giáo sư thì Trương Vệ Đông khó tránh để lại ấn tượng một người có tính cách hướng nội, kỳ lạ, không thích chỗ đông người, dĩ nhiên bên cạnh đó cũng để lại hình ảnh thông minh và học thức uyên bác của hắn. Học tiểu học năm sáu tuổi, lên trung học nhảy lớp hai lần ( Thiên tài được đặc cách lên lớp giữa chừng ), mười lăm tuổi vào đại học, mười chín tuổi được học viện cử đi làm nghiên cứu sinh và học thạc sĩ, đồng thời sớm hơn người khác một năm, chỉ bốn năm đã trở thành thạc sĩ, hai mươi ba tuổi tốt nghiệp bác sĩ, trở thành bác sĩ trẻ nhất từ khi thành lập đến nay của trường đại học khoa học môi trường Đông Phương từ khi thành lập trường đến nay, cũng trở thành bác sĩ và giảng viên trẻ nhất ở trường đại học Ngô Châu năm nay. Không thể không nói, thành tựu như vậy tuyệt đối khiến người ta thán phục! Hiện giờ, đúng là Trương Vệ Đông đang ngồi xe lửa từ quê nhà ở huyện Văn Xương đến trường đại học Ngô Châu ở thành phố Ngô Châu để báo danh. Thực ra Trương Vệ Đông có thể báo danh khi trường học khai giảng, nhưng bởi vì giáo sư hướng dẫn luận văn bác sĩ của trường đại học Ngô Châu, Tần Hồng phó viện trưởng có một đề tài quan trọng, nửa năm sau là phải hoàn thành, vừa vặn có một vị bác sĩ bị tai nạn xe cộ cần nghỉ ngơi mấy tháng, mà Trương vệ đông mới tốt nghiệp bác sĩ, trong tay còn chưa có đề tài nào, bất đắc dĩ Tần giáo sư lúc đó liền gọi một cú điện thoại đưa tin cho Trương Vệ Đông đến trường sớm hơn để thay vị trí của vị bác sĩ kia. Xe lửa đi qua trạm ở huyện Phi Vân thì dừng lại một chút, vài hành khách lên tàu. Trong đó có ba người đặc biệt nổi bật, một thanh niên trọc đầu lưng hùm vai gấu, cao ít nhất một mét chín, hai người còn lại là hai người trẻ tuổi một mập một ốm, đầu nhuộm đỏ, tay đút trong túi quần xà lỏn, tướng như con heo. Ba người vừa lên xe, hành khách trên xe đều cảm thấy sợ hãi kéo đến, cúi đầu xuống không dám nhìn bọn họ. Thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ vừa đi tới buồng xe này, nhìn thấy ba người bọn họ, liền uốn mông một cái đi tới buồng xe khác. " Mẹ, dáng người như vậy cho không ta, ta còn đếch thèm, còn bày đặt chảnh cái gì mà chảnh!" Tên to cao đầu trọc híp mắt nhìn cái mông lớn của nhân viên phục vụ kia bị cái quần chữ A siết chặt đang đi xa, thấp giọng mắng một câu. Tên to cao đầu trọc tiếng nói vừa dứt, tên béo đi sau hắn nhẹ nhàng khều một cái rồi thấp giọng nói:" Hổ ca, anh xem cô nàng bên kia kìa? Chuẩn không?" Tên to cao đầu trọc cùng tên thanh niên còn lại nhìn theo ánh mắt dại gái của tên béo, nhìn thấy dáng dấp tươi sáng mà thành thục khêu gợi của Lưu Thắng Nam, hai mắt bỗng nhiên sáng lên. "Khà khà, xem ra Hổ ca lần này đường dài không cô đơn rồi!" Tên gầy khều vào Hổ ca một cái, nháy mắt nói nhỏ. "Nhìn dáng vẻ đạo đức của tụi mày kìa, làm như cả đời chưa thấy gái hả!" Hổ ca liếc nhìn hai người một cái, khinh thường nói, tuy vậy hai chân đã bước nhanh về phía Lưu Thắng Nam. Một ốm một mập hai tên lưu manh liếc nhìn nhau cười bỉ ổi, sau đó cũng bước theo. Tháng tám đang là mùa hè nóng bức, không phải mùa thích hợp nhất để đi ra ngoài cho nên trên xe còn khá nhiều chỗ trống, bên cạnh Lưu Thắng Nam và Trương Vệ Đông đều không có ai. Lưu Thắng Nam là cô gái từng trải, thấy ba người đàn ông có bộ dáng dê cụ đang hướng về phía mình, nàng chỉ hơi cau mày, sau đó tiếp tục đọc sách, cũng không đến nỗi hoảng sợ. "Người đẹp, đang đọc sách gì đó?" ngay khi Lưu Thắng Nam cùi đầu chuẩn bị tiếp tục đọc sách thì với một luồng hơi ấm mang theo mùi mồ hôi đàn ông, Hổ ca với thân cao một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn đã đặt mông ngồi xuống sát bên nàng. Thân hình to lớn của Hổ ca bỗng làm cho ghế của hai người có vẻ chật hẹp. Lưu Thắng Nam cuối cùng vẫn là một cô gái, bên người tự nhiên xuất hiện một tên đàn ông lực lưỡng cao ít nhất một mét chín, lại còn không có ý tốt, trong mắt thoáng hiện một tia kinh sợ, nhưng trên mặt đột nhiên lạnh lùng lại, hiện ra một chút uy nghiêm, đồng thời hơi nhích người sát vào trong. Hổ ca nhìn thấy thân người Lưu Thắng Nam nhích vào trong, lập tức cái mông cũng hơi di chuyển, ánh mắt đảo qua bộ ngực bên dưới áo sơmi trắng như tuyết rồi nói:" Người đẹp, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?" "Tôi không quen biết anh, xin anh tự trọng một chút!" Lưu Thắng Nam sắc mặt lạnh lẽo thêm mấy phần, âm thanh lại càng lạnh lùng như băng giá. Trong khi nói chuyện, cũng không biết tại sao, khóe mắt của Lưu Thắng Nam hơi liếc nhìn Trương Vệ Đông đối diện, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách như trước, giống như không hề biết cò một người đàn ông xấu xa đang quấy rầy nàng, trong lòng nàng không khỏi có chút khinh bỉ. Đồ nhát gan! Quỷ nhát gan! "Hoa hồng có gai, ha ha, thú vị!" Hổ ca cười cợt, ánh mắt càng trắng trợn đánh giá bộ ngực cao vót của Lưu Thắng Nam không chút kiêng dè. Mùa hè áo sơmi khá mỏng, tập trung nhìn như vậy rất dễ dàng nhìn thấy một chút cảnh "xuân". Lưu Thắng Nam làm sao có thể cho phép một người đàn ông lớn mật dùng loại ánh mắt thô bỉ này nhìn vị trị mẫn cảm của mình, nàng tức giận đến mức môi run lên. Nhưng mà con mắt sinh ra trên mặt người ta, nàng không thể điều khiển được, huống chi tên đầu trọc lưng hùm vai gấu, bộ ngực cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lại còn vằn lên như một con cọp, vừa nhìn biết ngay là lưu manh. Nếu đổi lại là ở xã Bồ Sơn, tất nhiên Lưu Thắng Nam không sợ, nàng là bí thư đảng ủy xã Bồ Sơn, là lãnh đạo, nếu chọc giận nàng, một cú điện thoại đến đồn công an, bảo đảm tên đầu trọc ăn không tiêu. Nhưng hiện giờ một thân một mình ở bên ngoài, đối mặt một tên đầu gấu rốt cục nàng vẫn cảm thấy chột dạ. Biết vậy không ngồi xe lửa, gọi Tiểu Trầm lái xe đưa mình đi trường đảng Thị ủy rồi! Lưu Thắng Nam trong lòng âm thầm hối hận, đóng lại "Thanh Niên Trích Văn", chuẩn bị đứng dậy rời đi, chỗ trống còn nhiều. Nhưng mà lúc Lưu Thắng Nam chuẩn bị đứng dậy thì Hổ ca cười toe toét mà lấy tay chộp một cái lấy đi "Thanh Niên Trích Văn", tiện tay lật xem, bộ dáng ăn chắc trong tay. Lưu Thắng Nam dù sao cũng là bí thư đảng ủy một xã, một hai lần bị một tên lưu manh quấy rầy, dù cho tên côn đồ này thân người khá lớn, nhưng lửa giận trong lòng cuối cùng cũng sắp không nhẫn nhịn được nữa. Vừa lúc đó, hai tên lưu mang một mập một ốm ruốt cuộc cũng lắc lư đi đến. Bọn họ vừa đến, đầu tiên là hướng về Hổ ca hơi gật gù, sau đó tên béo cười toe toét ngồi xuống sát bên người Trương Vệ Đông. "Anh chàng đẹp trai, phiền anh đi chỗ khác ngồi!" tên béo cười toe toét ngồi xuống rồi dùng cùi chỏ thúc vào người Trương Vệ Đông. "Không đổi!" Trương Vệ Đông trả lời cũng không ngẩng đầu lên. Lưu Thắng Nam đang chuẩn bị phát tác, nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc, liếc nhìn Trương Vệ Đông một chút, trong lòng âm thầm cười khổ, hóa ra thằng cha này còn là một con mọt sách cứng đầu! Thịt mỡ trên mặt tên béo lập tức run lên một chút, bàn tay núc ních mỡ duỗi ra một cái liền đem tạp chí trong tay Trương Vệ Đông lấy đi, sau đó mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông, thấp giọng nói một cách tàn nhẫn:" Thằng nhóc, biết điều một chút cút qua chỗ khác cho lão tử, bằng không thì mày có tin tao làm thịt mày không!" Hiển nhiên tên béo này cũng cho rằng Trương Vệ Đông là một con mọt sách cứng đầu, chỉ cần hù dọa hai ba câu liền dọa chết hắn. "Trả sách lại cho ta, sau đó lập tức cút đi, cả ngươi nữa!" Trương Vệ Đông cuối cùng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói, trong khi nói còn hướng đôi mắt sau cặp kính đen nhàn nhạt nhìn một chút về Hổ ca ngồi ở đối diện. "Thằng nhóc, mày muốn chết hả!" tên béo thấy Trương Vệ Đông còn trẻ tuổi, dáng vẻ mười phần là thư sinh, còn hung hăng hơn mình, tức giận cầm lấy cuốn tạp chí định đánh lên đầu hắn. "Cút!" Trương Vệ Đông thấy tên béo dám trước mặt mọi người thật sự đánh mình, khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn lập tức lạnh xuống, thân thể hơi nghiêng về hướng cửa sổ, thừa ra một khoảng trống, nhấc chân lên liền đạp về hướng cái bụng tên béo. Tên béo nào ngờ Trương Vệ Động nhìn như sinh viên đại học trẻ tuổi như vậy, đụng chuyện lại không phải tay mơ, nhất thời liền bị Trương Vệ Đông một cước đá văng ra khỏi chỗ ngồi, toàn bộ thân thể mập mạp văng vào người tên gầy, vèo một cái, cả hai tên đều nằm trên sàn. Toàn bộ buồng xe lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt kinh ngạc của mọi người tập trung vào hai tên lưu manh đang chật vật bò dậy từ dưới đất. Đặc biệt là Lưu Thắng Nam đang mồm mở to, kinh ngạc đến nỗi có thể đủ để nhét một quả trứng gà vào. Từ quan trường cấp cơ sở lăn lộn bò lên vị trí đứng đầu một xã, Lưu Thắng Nam đã hai mươi tám tuổi, cũng đã gặp qua vô số loại người, thế nào cũng không thể nghĩ tới từ khi lên xe tới giờ, rắm đều không đánh một cái, vừa nhìn đã biết là một học sinh còn đến trường thì ra là một nhân vật lợi hại như vậy! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang